
Mùa Xuân Năm Ấy
Tôi còn nhớ mãi mùa xuân năm ấy
Mùa Xuân thật buồn vào tháng tư đen
Nước nhà hỗn loạn như cơn bão vũ
Bầu trời u ám, như tối không đèn .
Mùa Xuân thật buồn vào tháng tư đen
Nước nhà hỗn loạn như cơn bão vũ
Bầu trời u ám, như tối không đèn .
Tôi còn nhớ mãi mùa xuân đen tối
Bon giặc rợ vào dân khóc như tang
Anh hùng lỡ vận tuẩn tiết máu đào
Quân lịnh đầu hàng xé nát tâm cang .
Tôi nhớ mãi một mùa xuân ảm đạm
Hàng hàng lớp lớp xác người ngổn ngang
Thương những anh hùng chiến trận nắm xuống
Giặc rợ tàn phá mồ mả tan hoang .
Nay mùa xuân đã về nơi xứ lạ
Gợi tôi nhớ mãi mùa xuân năm ấy
Mùa tang tóc giũa lòng mẹ Việt Nam
Dâng trào tủi hận trên đất nước nầy .
Gợi tôi nhớ mãi mùa xuân năm ấy
Mùa tang tóc giũa lòng mẹ Việt Nam
Dâng trào tủi hận trên đất nước nầy .
Ngoài trời mưa gió lòng tôi lạnh buốt
Nằm thao thức đếm từng hạt mưa tuôn
Rồi thiếp đi trong nỗi niềm xao xuyến
Nửa đêm thức dậy buồn ray rức buồn ..
Tôi ước mơ có mùa xuân tươi sáng
Để trở về ca hát giữa quê hương
Ca khúc khải hoàn chan chúa tình thương
Và để nắm tro tàn nơi lòng đất Mẹ .
Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien
Nhớ ngày tháng Tư
Tháng Tư cũng lại trở về
Gợi người viễn xứ vọng về cố hương .
Nhớ chăng ngày ấy uất hờn ?
Lệnh đành buông súng tan hàng đớn đau !.
Nhớ chăng ngày ấy thảm thương ?
Anh hùng tuẩn tiết, giữ tròn thanh danh .
Nhớ chăng ngày ấy điêu linh ?
Gia đình tứ tán, cửa nhà tan hoang ! .
Nhớ chăng ngày ấy hãi hùng ?
Dắt dìu chạy loạn, xác người ngổn ngang .
Nhớ chăng ngày ấy ngậm ngùi ?
Âm thầm bỏ xứ, mắt nhoè lệ rơi .
Nhớ chăng người chẳng ra đi ?
Nhớ chăng ngày ấy uất hờn ?
Lệnh đành buông súng tan hàng đớn đau !.
Nhớ chăng ngày ấy thảm thương ?
Anh hùng tuẩn tiết, giữ tròn thanh danh .
Nhớ chăng ngày ấy điêu linh ?
Gia đình tứ tán, cửa nhà tan hoang ! .
Nhớ chăng ngày ấy hãi hùng ?
Dắt dìu chạy loạn, xác người ngổn ngang .
Nhớ chăng ngày ấy ngậm ngùi ?
Âm thầm bỏ xứ, mắt nhoè lệ rơi .
Nhớ chăng người chẳng ra đi ?
Mang thân tù tội, lưu đày Bắc phương .
Nhớ chăng khổ nhục anh hùng ?
Thất thời lỡ vận, phải đành tan thương !.
Nhớ chăng những bậc vợ hiền ?
Gian truân dầm dãi, gánh gồng nuôi con.
Nhớ chăng bụng mẹ còn mang ?
Con chưa biết mặt, thân cha chết tù.
Còn bao cái nhớ đoạn trường
Nhớ đi, nhớ lại không ngừng lệ rơi !.
Bây giờ lạc mãi trời xa
Mấy mươi năm lẻ, tháng Tư ngậm ngùi !!
Nhớ chăng khổ nhục anh hùng ?
Thất thời lỡ vận, phải đành tan thương !.
Nhớ chăng những bậc vợ hiền ?
Gian truân dầm dãi, gánh gồng nuôi con.
Nhớ chăng bụng mẹ còn mang ?
Con chưa biết mặt, thân cha chết tù.
Còn bao cái nhớ đoạn trường
Nhớ đi, nhớ lại không ngừng lệ rơi !.
Bây giờ lạc mãi trời xa
Mấy mươi năm lẻ, tháng Tư ngậm ngùi !!