vn_flag.gif
Kính mời qúy vị xem cháu Nội Brandon MINH-QUÂN NGUYỄN đàn bản DAY DREAM do chàu tự sáng tác và trình diễn tại Santa Clara University Ca. MC

Gia đình Cọp Bển - Tr-tá Nguyễn-M-Châu (ngồi xe lăn)Cụu QT_Dĩ An Biên Hoả - Chup Kỷ niệm trong kỳ Đại Hội TQLC-VNCH -2008

Gi

Slideshow : Gia đình Cọp Biển & Tr_tá Nguyễn Minh Châu - Cựu Quận Trưởng Dĩ An Biên Hòa .- Nhân kỷ niệm họp mặt TQLC/VNCH năm 2008 tại Nam CA.
** Muốn hình dừng lại, đưa mouse vào góc trái dưới, băm vào hình vuông.**

Sunday, October 24, 2010



Chiều nay không có em - Guitar Vô Thường




THU VỀ GÁC TRỌ


Gác buồn hiu hắt gió thu phong

Trăm nhớ ngàn thương tận đáy lòng

Anh tiễn em đi mùa xuân ấm

Nay thu về hồn lạnh như dông .



Em đã trối rằng :



Thu đông là mùa em yêu mến

Lá rơi tuyết phủ anh sẽ thấy em

Nay thu sang em về trần thế

Cùng nhau sống lại phút êm đềm .



Gác trọ về khuya cơn gió lùa

Mưa phùn lất phát đường trợt trơn

Nước mưa làm lu mờ nhân ảnh

Dường như bóng em đứng bên đương .



Nay thu đã về nơi gác trọ

Nhìn lá vàng cuốn bay theo gió

Dãy đầu non khói tỏa mái nhà

Thu lãng mạn gợi sầu mênh mông .



Nơi lầu trọ anh cô đơn lắm

Không có em trút niềm tủi hận

Chia xẻ cùng em chuyện vui buôn

Yêu thương quá rồi cũng xa nhau .



Em đi rồi hồn anh hiu quạnh

Chi thấy em trong giấc mộng lành

Sanh tử biệt ly đời nghiệt ngã

Tiếc nuối vô cùng mộng ngày xanh .



NGUYỄN MINH CHÂU TĐ3 Soibien




Tuesday, September 7, 2010


NHÀ XƯA ĐÃ KHÉP

phongkieudabac



Em đi rồi nhà xưa đã khép

Đêm về nghe tiếng bước chân ai

Có phài em về thăm chốn cũ

Không thấy anh buông tiếng thở dài .



Em đi rồi anh vào gác trọ

Sống âm thầm…nỗi nhớ mênh mông

Nhớ em…nhớ nụ cười duyên dáng

Thèm hơi em ướm thiếu chăn tình nồng .



Em đi rồi nhà xưa đóng cửa

Ôi nhớ lắm căn lều tình ái

Không nguy nga hay giàu sang cả

Ta yêu nhau như mộng ban đầu .



Em đi rồi anh vào gác trọ

Nhìn phố thị đèn khuya lấp lánh

Ánh trăng vàng chiếu qua song cửa

Soi hàng liễu rũ lá lung linh .



Em đi rồi phố cũ buồn hiu

Anh nơi lầu nhỏ đời cô quạnh

Nỗi buồn gác trọ ôi thấm thiết

Đêm lặng lẽ tiếng than than nấc lòng .

xxx

Nỏi Buồn Gác Trọ ngày xưa em hát

.Em đi rồi nay tạm gởi thân anh .



Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Kỷ niệm ngày vào Trọ xá Belmont Assisted Living

28 August 2010

Direct call : 408 – 261 - 0200

Friday, September 3, 2010

Hình kỷ niệm ngày tới Mỹ 18 June 1980

Thursday, August 26, 2010


Thơ Nguyn Minh Châu Nhạc BS Tuấn Nguyễn
Trình bày NHƯ HOA ẤU TÍM

Em Có Buồn Không Em

Em có buồn khi lá Thu vàng
Mùa Thu vượt biển lắm gian nan
Em có buồn khi mùa Thu đến
Mùa Thu lá úa rụng đầy sân .

Em có buồn mùa Đông tuyết rơi
Hồn như đông lạnh nói không lời
Đại dương chia cắt bờ ngăn lối
Nhớ về đất Mẹ buồn không vơi .

Em có buồn khi nhớ biển Đông
Quê mình nhỏ bé cách biển sông
Thuyền con sáu trẻ, tay em lái
Mưa gió bủa văng không nản lòng

.
Em có buồn lo, mãi cầu mong
Chiếc thuyền con thuận gió Thu phong
Lòng em tê tái vì đêm lạnh
Chẳng ngại gian nan phận má hồng .

Em có buồn mưa nắng dãi dầu
Nhìn con trẻ dại nhói tim đau
Tìm tự do bỏ quê hương Mẹ
Sốn

Sốngkiếp lưu vong hận lệ sầu

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Bài thơ nầy thương tặng vợ tôi đã can đảm điều khiển chiếc ghe nhỏ dẫn 6 con trẻ vượt biển Đông

Monday, August 23, 2010

Tinh Lở - Guitar Vô Thường


Sao Anh Còn Nợ Em

Anh còn nợ em tình yêu bối rối
Vì anh không thể dẫn em theo về
Không ngờ tình yêu lại đến quá vội
Tim sao yếu đuối dễ dàng say mê .

Anh còn nợ em vì không muốn lỗi
Đàn ông tàn nhẫn bỏ vợ con thơ
Không thể đèo bồng đời thêm rắc rối
Em thật lòng yêu…anh đâu có ngờ .

Anh còn nợ em tình yêu kiếp nầy
Nguyện thề tạ lỗi cùng em kiếp sau
Liều thuốc ngủ đã kết liễu đớn đau
Đời cô gái sông Hương núi Ngự . . .

Ôi tình đòi sao quá nhiều trắc trở
Ngờ đâu tình gái Huế dễ đam mê
Tình yêu vội vàng tuổi còn ngay thơ
Nay ngồi nhớ lại giọt buồn lê thê .

x xs x

Mồ em xứ Huế nơi làng An Cựu
Tinh xưa dạo ấy giờ ở nơi nào ?

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien
phong theo chuyen tinh co gai song huong

Saturday, August 21, 2010


Chuyện Cô Gái Đồi Sim
( Trích một đoạn ngắn trong Hồi ký : Cuộc Đời Đổi Thay )

Chiến hữu TQLC Nguyễn Minh Châu

Thưa quý vị thân mến,

Với những người lính chiến đấu chúng tôi sự sống như sợi chỉ mành treo chuông, và là con người ai mà không sợ cái chết. Nhưng khi vào quân trường để được rèn luyện quân sự và chúng tôi cũng được huấn luyện tâm lý chiến và thuộc nằm lòng 3 điều cần biết là: Tổ quốc, Danh dự và Trách nhiệm mới có thể chu toàn bổn phận cao cả do quân đội giao phó.

Người lính chiến cân phải có sự can đảm và quyết tâm mới chiến đấu nổi nơi chiến trường vào sanh ra tử như câu “ Mấy ai chinh chiến kỳ duyên ngộ “
Nhưng tâm hồn chúng tôi không phài là sắt đá cho nên đôi khi chúng tôi cũng mủi lòng khi nhìn thấy đồng đội gục ngã nơi sa trường, nhưng rồi cũng quên đi để mà còn tinh thần tiếp tục chiến đấu nữa.

Đôi khi chúng tôi cũng nhớ vợ thương con vì xa nhà và có khi vắng bóng đàn bà quanh năm suốt tháng, nên cũng thèm nhớ lắm ! Cho nên thích được quen biết các cô gái hậu phương hay gặp nhau trên đường hành quân. Và rất thích được họ thương cảm hay an ủi.

Đọc bài tiểu sử của nhà thơ Hữu Loan tôi nhân thấy rằng bài thơ “ Màu tím hoa Sim “ của ông rất hay nhưng không được sách báo phổ biến g ở miền Bắc cộng sản và không có nhạc sĩ nào dám phổ nhạc như các nhạc sĩ miến Nam.

Theo lời ông kể là khi ông đi bộ đội chống Pháp, người vợ trẻ ở nhà chết, ông đau xót vì thương nhớ mới làm bài thơ “ Màu Tím hoa Sim “ mà cũng bị bọn cộng sản đấu tố cho là ông phản động. Thật là vô lý và phi nhân. Bọn chúng coi con người cộng sản như từ nẻ đất chung lên mới có cái lòng lang dạ thú. Nhưng chúng nó lại khóc ông cha Sô Viết của chúng nó là Lenin và ông cha Tàu của chúng là Mao Trạch Đông.

Tôi còn nhớ câu thơ của Tố Hữu giá trị không đáng ba xu như “ Thương cha thương một, thương Lenin thương mười “ Và bài thơ Hồ Chí Minh nổi ghẻ ngứa trong tù mà bọn quản giáo cũng bắt chúng tôi học tập. Chánh sách của chúng là thờ chủ nghĩa Đảng cộng sản và phải thở chủ tịch của chúng

Xin trở lại câu chuyện bài ca ” Những đồi hoa Sim “ của nhạc sĩ Dzũng Chinh ma hầu hết anh em chiến sĩ chúng tôi rất thích vì ông tả cảnh giống nơi miền hành quân mà anh em chúng tôi thường đi qua. Cảnh đã thơ mộng và những cô gái quê lại có nét đẹp đơn sơ nhưng trông dáng vẻ thật mặn mà dễ thương.

Mỗi khi hành quân về hậu cứ, quân số thường bị thiếu hụt vì một số chiến sĩ bị thương và một số đã hy sinh ngoài chiến trận. Nhưng mỗi lần đơn vị trở về cũng có số một người lấp vào chỗ thiếu hụt là có một ít bông Hồng hay hoa Sim Tím được mang theo mấy anh em về làm người yêu của lính suốt cuộc đời.

Tôi thường khuyên những anh em nào đã có vợ con hãy cẫn thận đừng có ngắm hoa Hồng lạ nơi phố thị hay hoa Sim tím nơi miền hành quân mà quên vườn hoa Hồng nơi nhà, đễ gây ra những cảnh éo le cho gia đình.

Hởi nầy cô gái hái Sim tươi !
Xin ngồi lại tôi nói đôi lời
Cô biết chăng vợ tôi mấy tuổi
Người giống như cô cở đôi mươi ?.

Cô có biết tôi đến từ đâu ?
Tôi nói cho nghe chuyện bể dâu
Đời lính xa nhà lâu vô kể
Vợ chồng như Chúc Nữ chàng Ngâu .

Trích trong “ Bài Thơ Hoa Sim của MC “

Nhân sự ra đi vĩnh viễn mới đây của thi sĩ Hữu Loan tôi xin kể một câu chuyện “ Cô gái đồi Sim “. để mến tặng quí vị và các chiến hữu bài viết nầy gợi nhớ một vài kỷ niệm của thuở anh em chiến sĩ TĐ3 TQLC hành quân tại Vùng I và Vùng II Chiến Thuật. Đây là một trong những kỷ niệm vui buồn của người trai thời chiến. Cũng có những kỷ niệm gian khổ và những luc hào hùng, oanh liệt, đã ăn sâu trong tiềm thức của người lính già xa quê hương .

Anh và tôi cùng dấn bước chân đi
Diệt giặc Cộng sản trên các chiến trường
Cùng nhau tung hoành khắp nẽo quê hương
Nhưng không bao giờ rời nhau một bước .

Anh và tôi chia nhau từng hớp nước
Ăn chung từng nắm cơm vắt, củ khoai
Cùng đồng đội chiến đấu suốt đêm ngày
Không quản ngại nhọc nhằn hay gian khổ .

Trích bài thơ “ Anh Và Tôi – MC “

Vào tháng 5 năm 1965, trong cuộc hành quân tiếp viện cho đồn Ba Gia, quận Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi, TĐ3 của chúng tôi đụng một trận rất lớn với một Trung đoàn tăng cường của cộng sản Bắc Việt. Trong trận đánh nầy TĐ3 TQLC tịch thu được nhiều vũ khí và tài liệu rất quan trọng, gồm có một lệnh hành quân của đơn vị CSBV, giấy tờ cá nhân và một khăn vải dù tẩm đầy máu của một Thượng tá Tham mưu trưởng của Trung đoàn nầy. Chúng tôi nghĩ là anh nầy đã tử trận và được đồng bọn mang xác theo khi rút lui. Tôi đã giữ cái khăn nầy đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 và bỏ lại trong căn cứ quận Dĩ An sau khi có lịnh đầu hàng.

Một sự ân hận khó quên.

Sau trận đánh, Tiểu đoàn 3 TQLC của chúng tôi lên đường rút về quận Sơn Tịnh để nghỉ quân. Trên đường rút quân trở ra sau mấy ngày quần thảo với lực lượng cộng sản BV trong trận đánh đẩm máu tại Ba Gia, Quảng Ngải, và trong lòng đang buồn bực thương tiếc những chiến sĩ đã tử trận hoặc bị thương, chúng tôi gặp một thiếu nữ tuổi khoảng 18 đứng bên hè nhà đổ nát ở đầu làng Sơn Châu. Cô thốt ra những lời trách mắng nặng nề đoàn quân chúng tôi. Tôi liền dùng bản đồ hành quân trên tay khẻ nhẹ vào má cô ấy để cho cô im miệng đừng chữi rủa nữa. Sau đó Hạ sĩ Hạnh toán biệt kích của tôi cho biết rằng cô ấy đã bị điên mấy ngày nay vì quân Cộng sản đã pháo bừa bãi súng cối 61, 82 và Đại bác 57 ly vào làng cô làm cho em trai cô chết, mẹ bị thương nặng và nhà bị đổ nát điêu tàn. Tôi cảm thấy ân hận là đã có hành động sai lầm mặc dù chỉ có một cái khẻ nhẹ, thật là thương hại cho hoàn cảnh quá đớn đau của người thiếu nữ ấy.

Cô Thuý làng Sơn Châu.

Về tới đầu làng Sơn Châu thì Tiểu đoàn của chúng tôi được lệnh dừng lại và đóng quân tại đây khoảng một tuần.

Ngôi làng nầy nho nhỏ nhưng cũng xinh xinh, trước mặt làng là ao nước rất trong cho dân làng xử dụng, có cây cầu ván gập ghềnh bắc ra giữa ao. Hằng ngày các thiếu nữ ra đấy để giặt giũ. Bên cạnh ao nước là con lộ đất hẹp nối liền đường lộ lớn đi về quận Sơn Tịnh. Sau lưng làng là dãy đồi Sim tím, quanh triền đồi là những ngôi mộ hình tròn, đây là kiểu xây mộ của người miền Trung. Nơi đây không có những đồi thông như Đà lạt, nhưng cảnh cũng đẹp và nên thơ lắm.



Nhạc sĩ Dzũng Chinh đã sáng tác bài ca “ Những Đồi Hoa Sim “ rất nổi tiếng của thập niên 60 với những lời ca rất cảm động vì tiếc thương người em gái yêu hoa Sim đã chết trong khi người tình đang hành quân ngoài chiến trường xa. Ông cũng diễn tả rất đúng cái phong cảnh êm đềm và thơ mộng của những đồi hoa Sim tím hoang vu, hiu quạnh, ngoài miền Trung, nơi mà anh em chúng tôi thường đi qua trong các cuộc hành quân.

Vào một buổi chiều trời mờ tối, tôi đứng lặng nhìn dãy đồi hoa Sim tím và thấy những tấm bia mộ nhấp nhô trên lưng đồi tôi chợt nhớ bài ca ĐỒI THÔNG HAI MỘ, lòng tôi cảm thấy buồn buồn vì nhớ vợ thương con. Rồi tôi nghĩ vẩn vơ đến số mạng của mình không biết ngày mai sẽ ra sao? vì mới đây vài ngày cũng có nhiều anh em chiến sĩ của tôi bị thương và hy sinh trong trận chiến ác liệt nầy.

Mỗi lần hành quân qua những đồi Sim hoặc tạm dừng quân nơi đây các anh em chiến sĩ tha hồ dùng trái Sim ngọt dịu để giải khát, có những anh vui tính ngắt cành hoa Sim cài lên nón sắt cho đẹp và cũng để ngụy trang. Còn có những anh em chiến sĩ có máu văn nghệ hát bài Những Đồi Hoa Sim rất hay, thật là hợp tình hợp cảnh lúc bấy giờ.

Vợ tôi rất thích hoa Sim, nên tôi hay ngắt những đóa hoa này ép vào bản đồ hành quân làm quà về tặng vợ. Những kỷ niệm nầy tôi nhớ mãi không bao giờ quên. Tôi xin ghi chép vài dòng thơ của vợ tôi để gợi nhớ lại một thời hành quân nơi đây:

Ngày xưa lúc anh đi chinh chiến
Kể chuyện rằng đồi núi hoa Sim
Hoa Sim tím cài trên nón lính
Trái Sim rừng lót dạ chiến binh
Đồi Sim cũng là nơi anh ngủ
Lúc đêm về thoang thoảng hoa Sim...

“Trích bài thơ “ Đồi hoa Sim tim của Tuyết Nga “


Hoa Sim rừng nầy là một món quà gói ghém nhiều tình thương của những người về từ miền hành quân, mà đôi khi họ cũng sợ rằng súng gẫy nửa đường rồi quà sẽ không về đến tay người thương yêu, hay là cũng sẽ về theo người chiến sĩ trong chiếc hòm gỗ trên phủ lá Quốc kỳ.

Hoa Sim tím là quà của lính
Ngắt một cành dành để tặng em
Tặng em cả rừng đồi Sim tím
Để nhớ anh những bước quân hành
Và hoa đó cũng ấm lòng chinh phụ .
Tuyết Nga

Bộ chỉ huy của chúng tôi đóng tại một ngôi nhà của gia đình một thiếu nữ còn trẻ. Lúc đầu cô ấy rất sợ hãi vì cứ tưởng chúng tôi là lính rằn ri hung dữ. Nhưng chỉ qua một vài câu thăm hỏi xã giao cả gia đình của cô gái đã có cảm tình với anh em chúng tôi. Cô nầy có nét đẹp dịu hiền của gái miền quê, học lớp đệ Tứ rồi nghỉ hoc giúp gia đình. Đêm đêm cô hay nấu chè đậu đỏ cho chúng tôi ăn, lúc ấy còn có Trung úy Lê Hửu Nghĩa Đại đội phó ĐĐ1 sau đã giải ngũ qua ngành Quan thuế, và Trung úy Đinh Long Thành là Trung đội trưởng Trung đội 2, sau cùng ông Thành là Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TQLC.

Cô thiếu nữ nầy tuy người Quảng Ngãi nhưng tiếng nói dễ nghe, hằng đêm cô hay ngồi dưới mái hiên chuyện trò với chúng tôi rất hồn nhiên vui vẻ. Về tối, những ánh hỏa châu chiếu chập chờn để soi sáng nơi đóng quân dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ, làm tăng thêm nét đẹp thơ mộng của làng Sơn Châu được tô điễm bởi những đồi hoa Sim tím. Nếu tôi là hoạ sĩ tôi sẽ vẽ lại một bức tranh thật là tuyệt mỹ có nàng cô gái mỹ miều ngồi dưới mái hiên của căn nhà tranh với cảnh trăng làng vắng vẻ thơ mộng .

Một hôm cô nói với ba anh em chúng tôi rằng các ông Thủy Quân Lục Chiến sao nói chuyện lịch sự vui vẻ, còn mấy anh du kích và bộ đội ăn nói đần độn không thể ưa được.

Rồi vài đêm sau đó, cô có vẻ buồn buồn nói với tôi rằng : Vài ngày nữa em phải về quận Mộ Đức nuôi bà ngoại bịnh nặng, không biết em còn được gặp lại Đại úy và mấy ông nữa không, thôi em cầu chúc Đại úy và đơn vị luôn được an lành.

Nhưng ngày hôm sau chúng tôi lại được lệnh dời địa điểm đóng quân, tôi từ giã cô và gia đình. Một lần nữa với nét mặt u buồn cô chúc tôi và đơn vị lên đường bình yên.

Sau đó, chúng tôi cảm thấy dường như có một cái gì thiếu vắng ở nơi căn nhà mới tới này. Anh em chúng tôi ba đứa, ông Nghĩa, ông Thành và Tôi, mặc dầu không ai nói với ai, nhưng ai cũng có vẻ buồn buồn !. Chúng tôi cảm thấy thiếu vắng cái khung cảnh gia đình, thiếu vắng những tiếng nói dịu hiền của cô gái làng Sơn Châu bên những chén chè ngon ngọt dễ thương, mà không biết đến bao giờ mới đựơc gặp lại cô nàng, vì đời lính chiến giang hồ phiêu bạt như cánh chim trời cứ rày đây mai đó.

Ở nhà gia đình cố gọi là thứ Hai và chúng tôi không tò mò hỏi tện của cô ấy nên Trung úy Nghĩa mới đặt tên là Thúy và thỉnh thoảng ông cấc tiếng hát « Thúy ơi , Thúy đã 9 rồi !

Tôi hay kể co vợ tôi nghe những chuyện vui buồn trên đường hành quân nên vợ tôi có làm bài thơ tặng anh em chúng tôi.

Cô Gái Làng Sơn Châu

Anh là lính chiến mũ xanh ,
Dừng quân ngày ấy tại iàng Sơn Châu .
Gặp cô em gái làng quê
Má hồng môi thắm thật thà xinh xinh .
Tuổi em lúc ấy chắc là ?
Trăng tròn có lẻ, không đầy hai mươi .
Em thương lính chiến gian nan !
Chén chè em tặng nhớ hoài mùi thơm ?
Đến khi quân phải lên đường
Ai ai cũng phải giã từ luyến lưu ?
Anh buồn anh hát ngêu ngao .
Thúy ơi ! em bỏ các anh đi rồi !
Giờ đây mấy chục năm hơn ?
Thuý ơi ! em ở nơi nào hởi em ?!

Tuyết Nga

Đây cũng là một trong những kỷ niệm vui buồn của đời lính chiến xa nhà. Nếu bây giờ chúng tôi về làng xưa chốn cũ có gặp lại cô Thúy chắc cũng không nhìn ra vì nay chắc nàng Thúy tóc cũng đã hoa râm không còn là Thúy ngây thơ duyên dáng của Thúy ngày xưa nữa. Nhưng đây vẫn là một trong những kỷ niệm đẹp chìm sâu trong dĩ vãng khó quên của người lính chiến.

Lúc tôi còn ở Tiểu đoàn 3 TQLC tôi chỉ mới vừa 30 tuổi ngoài. Ông Thành, ông Nghĩa cùng những sĩ quan khác còn trẻ hơn tôi và độc thân như Trung úy Nguyễn Kim Tiền, cố Đại úy Vũ Mạnh Hùng, Lê Bá Bình, Trung úy Long, Trung úy Hưng, Lượng, Giao, Kiều vv... đánh giặc rất hăn, giỏi, nhưng cũng văn nghệ và vui tính lắm. Nên sau những cuộc hành quân Tiểu đoàn về hậu trạm ở thành phố nghỉ ngơi, thì ôi thôi!, mấy ông nầy tha hồ dung dăng dung dẻ dạo phố hết quán này đến quán kia, chẳng khác nào những con Hổ được thả về rừng.

Chúng tôi là cấp đàn anh, rất yêu mến và thông cảm họ, nên cũng dễ dãi để những người em có những ngày thoải mái rong chơi, vì cuộc đời họ còn quá trẻ, tận hưởng được những gì họ có thể có được trong tầm tay, bởi đâu biết ngày mai, sự sống và sự chết đâu có cách biệt bao xa? .

Trong bài viết nầy có một số đả hy sinh chiến trận trong đó tôi còn nhớ Trung úy Hùng đã tử trận tại cầu Bình Lợi trong trận Mậu Thân đợt 2. Tôi còn nhớ ông rất rõ vì vợ chồng ông xem chúng tôi như anh chị em ruột. Đại úy Tiền và Trung úy Khanh đã ra đi cách nay vài năm nơi xứ người vì căn bịnh ngặt nghèo cũng như Trung úy Lượng mới chết chách nay mấy tháng vì bịnh tim.

Còn rất nhiều Hạ Sĩ quan và Binh Sĩ đã hy sinh. Trong đó có HSI Hồ nhân viên truyên tin và Trung sĩ Liễng người cận vệ lúc còn là Binh sĩ đãi giúp tôi rat nhiều sau khi bị thương nặng tại Ashau vùng giới tuyến.

Con tôi là đàn anh cao niên hơn mà chưa tới ngày ra đi lại phải ngồi trên chiếc xe lăn vì bị Minor Stroke gây ảnh hưởng nơi vết thương cũ sau gáy mà bây giờ như toàn thân bất toại nhưng có chút may mắn còn sáng suốt và gõ bài viết nầy bằng một ngón tay.

Hôm nay viết lại đoạn hồi ký nầy lòng tôi không khỏi ngậm ngùi nhớ những đồng đội của chúng tôi đã anh dũng hy sinh nơi chiến trường xưa, hoặc trong trại tù Yên Bái sau năm 1975 và qua xứ nầy anh em cũng lần lượt ra đi vì những cơn bịnh ngặt nghèo hay vì lý do khác .

Cuối cùng tôi xin tặng quý vị một bài thơ đơn giản diễn tả nỗi lòng cũa những người lính già xa quê hương.

Ta Nhìn Bóng Ta

Hồn đang mơ mộng bên hồ thu vắng
Nhìn thấy quê hương ẩn hiện bên đường
Nhìn thấy nhà ta bên bờ sông vắng
Ta thây đường xưa, xóm củ, người thương .

Ta soi bóng ta trăng vàng lãng đãng
Thấy Hằng Nga soi sáng khắp bốn miền
Ta thấy hình ta xông pha chinh chiến
Trên khắp chiến trường, khắp nẽo giang san

Ta nhìn ngắm ta bên hồ trăng sáng
Nhìn thấy bóng xe ẩn hiện nhẹ nhàng
Lá thu xạc xào vết xe lăn bánh
Ta nhìn lại ta, thân nay đã tàn .

Ta soi bóng ta giữa trời gió lộng
Ngắm nhìn thân xác ruột se thắt lòng
Tay xưa cầm súng nay đã mất
Hai chân đã liệt có cũng như không

Ta nhìn bóng ta nụ cười đã cất
Soi bóng hồ gương nét nhăn trên mặt
Tiếc nuối tuổi ngọc ngày xưa đã mất
Lòng thêm ngậm ngùi ta mãi băn khoăn .

Ta chợt nhớ, phải có một ngày gần
Bóng ra đi…ta trở về lòng đất
Người tiễn đưa ta bằng dòng nước mắt
Xin thả tro về quê cũ Việt Nam

Và hôm nay viết lại bài nầy tôi cũng rất đau lòng vì người vợ hiền của tôi rất yêu thích hoa Sim, va vừa mới ra đi do cơn bịnh ngặt nghèo.Tôi rất thương xót vợ tôi đã suốt cuộc đời gánh lấy sự gian khổ để làm tròn bổn phận người vợ của lính VNCH
Nay tôi cảm thấy thật cô đơn.

Cô Đơn

Một mình đang lái chiếc xe lăn
Thấp thoáng sau lưng bóng vợ hiền
Có phải em trở về tiếp sức ?
Bỏ anh đi sớm dạ không đành .

Anh nay chưa hết nợ phong trần
Không được cùng em về núi sông
Nợ đời chồng chất anh trả tiếp ?
Em đi rồi tan nát cõi lòng !

Giựt mình nay đã đúng thập niên
Ngồi chiếc xe lăn giống gông xiềng
Chẳng đứng chẳng đi ngồi tê liệt
Cuộc đời sao lại lắm ưu phiền .

Ngày xưa chinh chiến tung mây gió
Nay thân tàn để em phải lo
Làm vợ lính suốt đòi gian khổ
Công em to lớn nợ ngất trời !
.
Một mình một bóng với xe lăn
Anh nói vài câu nhắn chị Hằng
Soi sáng ngôi mồ vợ yêu dấu
Tiếc thương em quá lệ tuôn tràn !.

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Tuesday, August 3, 2010

Monday, August 2, 2010

MỘT PHƯƠNG TÔI VỀ

Nhạc TH: Cõi vô cùng

Bao nhiêu năm rồi còn mãi xe lăn
Một thuở tung hoành giờ đây bất động
Xe lăn mấy vòng là bấy gian nan
Ngoài vẫn tươi cười trong nát cõi lòng .

Tiếc thời oanh liệt trên khắp quê hương
Bốn miền chiến thuật tôi đều có tới
Phương nào cũng đẹp phương nào cũng thương
Vì các nơi đây là nhà của tôi .

Bao nhiêu năm rồi còn mãi nơi xa
Phương trời nhung nhớ đôi bờ cách biệt
Xe lăn xứ người nỗi sầu tha thiết
Ai về xứ Việt nhắn lời tôi thăm .

Mùa Thu lá úa xe lăn mỏi mòn
Mùa Đông giá lạnh còn buồn hơn Thu
Lăn xe nơi nào đời cũng héo hon ?
Một phương tôi vể là cõi thiên thu !.

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Saturday, July 24, 2010

Chiều nay không có Em


Thấp Cho Em Ngọn Đèn

Anh thắp cho em một ngọn đèn

Những đêm không trăng mờ tối

Sưỡi ấm hồn em không lạnh lẽo

Giữa đồi thông gió rú liên hồi .



Anh thấp cho em một ngọn đèn

Soi đưởng dẫn lối về thăm anh

Ngày em đi hồn anh buốt giá

Em đi rồi nhà vắng lạnh tanh .



Anh thắp cho nhau một ngọn đèn

Soi đường anh cùng em sánh bước

Như thuở trước dạo ngắm rừng đêm

Ánh trăng thưa soi hướng đưa đường .



Anh thắp cho anh một ngọn đèn

Soi sáng hồn anh không mờ ám

Trước sau vẫn giữ một lời thề

Tình xưa hãy còn mãi trăm năm .



Thu đã qua và Đông sắp tàn

Đường đời còn ngắn anh đi tiếp

Anh ngóng mong hoàng hôn mau tới

Về ru em giấc ngủ triền miên .



Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien



Friday, July 16, 2010


 Nhạc : Em đi rồi !

Ngày Tiễn Em Đi

Em ra đi vào tháng tư buồn
Bầu trời tắt nắng tiễn nười đi
Em lạnh không mưa phùn lất phất
Cảnh nào buồn bằng cảnh biệt ly .

Em ra đi trời như thương khóc
Nghĩa ttrang càng buồn thiếu nắng vàng 
Bao ngườit tiễn em lòng tê  tái
Tiếc Thương em qúa lệ tuôn tràn .

Em ra đi để lời trăn trối
Anh và con đọc mãi thư em
Biết trước ngày đi nhưng em dấu
Ôi ! thương quá ruột thắt gang mềm .

Em là quý nhứt đời con cháu
Trời đã ban cho rồi phải trả
Hằng đêm anh nhìn nhóm sao trời
Ngôi nào sáng nhứt là em đó .

Ngự trên cao em dòm chúng nó
Phò hộ gia cảnh được bình an
Trên chiếc xe lăn anh bớt khỗ
Em đi rồi nhà vắng lạnh tanh .

Luật trời có sanh là có tử
Chúc ngàn thu em nghỉ êm đềm
Thương em quá lòng anh xao xuyến
Chờ anh nhé anh sẽ bên em .

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Thursday, June 24, 2010



Vườn Xưa Đã Khép
Thơ Nguyễn Minh Châu - Nhạc Vũ Đức Nghiêm- Ca sĩ Như Hoa Ấu Tím

Vườn Xưa Đã Khép

Từ ngày em đi vườn xưa đã khép
Lá úa cành khô vì thiếu tay em
Vườn xưa nay không có vầng trăng sáng
Như thưở chúng mình ngồi ngắm hoa đêm .

Thoang thoảng đâu đây mùi bông Dạ Lý
Hương không nồng nàn từ lúc em đi
Đàn chim quyên không trở về múa hát
Để ru em mơ giấc ngủ êm đềm .

Giàn hoa hồng không còn như thưở trước
Vì thiếu tay em tưới nước tỉa cành
Nay cây không còn nét đẹp tươi xanh
Đàn chim quyên thôi tắm nắng sau vườn .


Từ ngày em đi lòng anh trống vắng
Không gian lặng im, vườn xưa điêu tàn .
Ngày em ra đi hồn anh tan nát
Nhớ thuở bên nhau thật quí vô vàn .



Em đi rồi vườn hoa đã khép
Anh ưu sầu vì thiếu dáng hình em .


Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien


Tuesday, June 15, 2010



Motherly_love composed & performed by Grandson Brandon Nguyen



Mộ Người Yêu Dấu

Hôm nay lúc vừa sáng sương mờ
Anh lái xe lăn trèo núi cao
Vì biết rằng em đang mong chờ
Thăm em cho thỏa lòng nhớ nhau .

Anh đi với nỗi buồn man mác
Không màng ngoại cảnh, tiếng bên tai,
Anh cô đơn âm thầm đi tới,
Lòng thê thảm, ngày giống đêm dài .

Anh không nhìn nắng mùa xuân mới,
Chỉ thấy dãy đồi núi xanh tươi
Anh lăn xe nhanh và đi tới
Cổ nghẹn ngào, mắt nhòa lệ rơi .

xxx

Anh sẻ dâng lên mồ em yêu dấu
Món qùa hiếm quí em thích từ lâu
Trái Sim rừng và cành hoa Sim tím
Ngõ tình yêu dấu với cả tâm an .

Ôi ! nay cô nhạn đã bay về núi
Sanh tử biệt ly mãi ngậm ngùi !


Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Phỏng theo bài thơ La Tombe d’Amante của Victor Hugo
Bài thơ nầy thương tặng hương hồn vợ tôi

Wednesday, June 9, 2010

Jasman


Bốn Mùa

Xuân
Xuân quê hương mai cúc nở vàng
Xuân xứ người mây xám như tang
Xuân quê ta Én bay khắp hướng
Xuân nhớ nhà lòng dạ héo tàn !.

Hạ
Hè quê hương Phượng đỏ sân trường
Hè xứ người không quốc kêu sương
Hè quê ta ve sầu kêu nắng
Hè nhớ nhà nỗi buồn vấn vương !.

Thu
Thu quê hương nắng ấm hanh vàng
Thu xứ người lá rụng đầy sân
Thu quê ta trăng rằm sáng chói
Thu nhớ nhà nỗi buồn miên man !.

Đông
Đông quê hương hoàng hôn nắng đẹp
Đông xứ người hồn như đông lạnh !
Đông quê ta không buồn não ruột
Đông nhớ nhà lòng thấy lạnh câm !.
X
Xuân Hạ Thu Đông cứ xoay dần
Em đi rồi anh buồn vô tận !
Mỗi một mùa hồn anh tê tái
Vì mỗi mùa anh vẫn cô đơn !

Nguyễn Minh-Châu – TĐ3 Soibie



Nhạc Ngàn thu áo tím


Chiều Thu Thấy Em

Hôm nay chiều Thu lá đổ
Anh thấy nơi xa hình bóng em ngồi
Bên đồi hiu quạnh đơn côi
Sơn ca múa hót vui đùa bên em .

Lá rơi lác đác êm đềm
Lót sân sỏi đá cho mềm chân em
Nai vàng ngơ ngác đứng xem
Em đi thơ thới bên thềm sậy lau .

Nhìn em lòng thấy xôn xao
Vội vàng chạy đến ôm mau vào lòng
Giưt mình như tỉnh giấc nồng ?
Bóng em ngồi đó giờ sao mất rồi .

Ngờ đâu em ở cõi trời
Thu về em xuống vơi sầu hồn anh ?
Em đi nhà vắng lạnh tanh
Đêm về lẻ bóng tiếng than nấc lòng .

Em đã trối rằng :

Em đi rồi lòng anh sẽ trống vắng
Mỗi một mùa anh sẽ thấy cô đơn
Thu, Đông là mùa mà em ưa thích
Lá rơi, tuyết phủ anh sẽ thấy em .
TN

Hôm nay Thu về anh đã thấy em
Ôi ! nhớ quá mấy (5) mươi năm cuộc tình
Anh đang ngóng chờ mùa Đông tới sớm
Tuyết phủ sương mờ thấy bóng hình em .

Nguyễn Minh Châu – TĐ3 Soibien

Phỏng theo Bài Thơ Cuối Cùng của vợ tôi

Friday, March 26, 2010




Bài Tango cho em
Ngày Em 20 Tuổi

Ngày em mới lên hai mươi tuổi
Đã chập chững bước chân vào đời
Bỏ trường xưa , bỏ màu áo trắng
Còn đâu nữa tuổi trẻ vui tươi .

Ngày em mới lên hai mươi tuổi
Em giã từ tuổi mộng ngày xanh
Cùng anh xây dựng tình duyên mới
Mộng tương lai sáng lạn, an lành .

Ngày em mới lên hai mươi tuổi
Biết đời lính như sợi chỉ mành
Nhưng tình duyên cũng là kiếp số
Nên em vẫn một lòng yêu anh .

Ngày em mới lên hai mươi tuổi
Cam chịu những đắng cay cuộc đời
Cùng chia sẻ niềm vui nỗi khó
An ủi anh những lúc chơi vơi .

Em với anh đi đoạn đường dài
Đã bao lần dìu anh đứng dậy
Săn sóc anh mỗi lần vấp ngã
Nay em ngã ai đỡ em đây ?

Ôi ! đường đời sao buồn bã
Hoạ đến hoài, phước bất trùng lai
Nay anh cần phải nói đôi lời
Đời đời anh vẫn nhớ ơn em .

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Saturday, March 20, 2010









Em đã cho tôi bầu trời






Giọt Lệ Long Lanh
x x
x x x
Em đứng thẳng cho anh nhìn vào mắt
Để lau hộ em những giọt long lanh
Vì em đang nhớ một thời dĩ vãng
Mắt em chất chứa kỷ niệm đau buồn ?

Em đứng yên cho anh nhìn tóc gợn
Xưa màu xanh nay tóc không xanh
Gió thổi ngược tóc bay màu muối bạc
Tại em khổ vì phận không lành ?

Em cúi xuống cho anh nhìn sau gáy
Tóc mây đẹp không còn chấm ngang vai
Hương phấn xưa không còn như thưở trước
Nước da mượt mà không còn nơi tay .

Đôi chân em gầy không như hồi nhỏ
Gót chân không tròn như mới vào đời
Nay bước gập ghềnh đôi khi chới với
Anh nhìn em ngã mà không đở được .

Giờ đây em mất nụ cười thưở trước
Thôi đành chấp nhận số mình quá khổ
Đời mong manh như ngọn cỏ gió đùa !?
Kiếp người trần thê chỉ là hư vô .

An tâm chấp nhận phận mình trắc trở
Ngày bình yên sẽ đến ta cứ chờ


Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien - Dĩ An/BH

Thursday, February 11, 2010


HT-SAXO - Soir Hiver.mp3
Mùa Đông Nhớ Em

Mùa Đông Yên Bái mưa suốt đêm
Giọt mưa trên lá rơi êm đềm
Giữa núi rừng hoang vu Bắc Việt
Cảnh tù anh càng nhớ em nhiều .

Mùa Đông Yên Bái buồn não nề
Nhìn đàn chim tìm tổ bay về
Chạnh lòng nhớ quê nhà êm ấm
Kiếp đọa đày kéo dài lê thê .

Mùa Đông Yên Bái ôi hãi hùng
Thiếu cơm áo hồn xác lạnh run
Em miền Nam, anh nay đất Bắc
Đời nghiệt ngã cách xa muôn trùng .

Mùa Đông Yên Bái em vắng xa
Anh buồn ngắm sương mù lãng đãng
Muốn nhắn vài câu cùng mây gió
Có hướng về Nam gởi lời thăm .

Mùa Đông Yên Bái ôi lạnh lùng
Mưa dầm dề tù ngồi cú rủ
Côn trùng cấc tiếng than não nùng
Khóc tù giữa rừng hoang gió hú .

Mùa Đông gió Bấc xuyên vách lá
Qụa kêu văng vẳng tiếng ưu sầu
Anh thức thâu canh lòng tê tái
Căm hờn nuốt hận lệ tuôn trào .

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soiben - Dĩ An

Monday, January 25, 2010

Nguyễn Minh Châu
cựu quận trưởng Dĩ An/BH & Đức Hòa/ Hậu Nghĩa

Silent tears


Một Cõi Ta Về

Bao nhiêu năm rồi còn mãi nơi đây
Lang thang xứ người, một kiếp không nhà
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa thân ái
Còn mãi trong tim, một kiếp lưu đày .

Bao nhiêu năm rồi lia bỏ quê ta
Bỏ hết dân mình, bỏ cả người thương
Chân ta ra đi, hồn quê bỏ lại
Mặc cho số kiếp, cuộc đời đẩy đưa .

Bao nhiêu năm rồi nặng chĩu đôi vai
Bôn ba cuộc đời trôi theo
gió cuốn
Mấy thu trở về là bấy nhiêu buồn
Biết đến bao giờ rời khỏi nơi đây .

Bao nhiêu năm rồi, khắc khoải ưu sầu
Nỗi lòng nhớ nhà còn mãi không lay
Chân đi mỏi mòn, tuổi đã bạc đầu
Một cõi ta về là cõi thiên thai .

Nguyễn Minh Châu – Đức Hòa

Friday, January 22, 2010


1974
Mũ xanh Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien,
cựu QT Dĩ An - Biên Hoà và Đức Hoà - Hậu Nghĩa

Các chiến hữu và quý vị thân mến,

Hôm nay thời tiết mùa Đông đã đến, chúng ta đang sống cuộc đời tỵ nạn nơi xứ văn minh tiến bộ. Gia đình con cháu chúng mình hưởng được cuộc sống đầy đủ, nhà ở rất tiện nghi, được trang bị đầy đủ máy nước nóng, lò sưỡi ấm mùa đông và máy điều hoà cho mùa hè vv…Chúng ta không bị đói lạnh thân xác, nhưng tâm hồn chúng ta luôn lạnh lùng vì nỗi nhớ quê nhà, xa quê cha đất tổ. Chúng ta luôn mong đợi ngày về quê hương trong cảnh thanh bình và được tự do dân chủ. Nhưng riêng ý nghĩ của tôi đã theo dõi tình hình bên nhà từ hơn 30 năm qua nên nghĩ là ngày về với tuổi của tôi và những vị cao niên hơn còn xa quá !

Bao nhiêu năm ta thở dài trăn trở
Xe lăn mỏi mòn sức lực tàn phai
Nỗi buồn nhớ nhà khắc khoải u hoài
Phải nhận đất nầy làm nơi huyệt mộ !?
(Trích bài thơ U Hoài )

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien

Mỗi độ Đông về nơi xứ người, trời mây mù ảm đạm và có nhiều mưa buồn lắm ! làm cho người lính già hay ngồi ôn nhớ lại những kỷ niệm dĩ vãng của đời binh nghiệp khó quên. Rồi nhớ lại ngày 30 tháng 4 năm 1975 oan nghiệt chấm dứt đời lính của chúng mình trong sự nhục nhã và uất hận, để rồi chúng ta bị đày đoạ trong các trại tù lao động khổ sai. Những ai đã từng bị đày trong các trại tù miền Bắc chắc vẫn còn nhớ tới những ngày mùa Đông lạnh xé da cắt thịt của vùng núi rừng hoang vu miền Yên Bái, BắcViệt


Tất cả các trại tù miền Bắc đều được xây cất giống nhau một kiểu mẩu như hình trên đây. Mấy dảy nhà trong trại nơi tôi ở nằm trên hai ngọn đồi thoai thoải. Trên ngọn đồi lớn là mấy dảy nhà của những người có sức khoẻ lao động nặng như vác cây rừng và cây bồ đề, vác chỏm là một loại tre rừng nhưng bọng ruột, cày cuốc để canh tác, gánh phân người tưới rau và chăn trâu bò vv…Trên ngọn đồi nhỏ bên cạnh là một dảy nhà dành cho những người tù bị tàn phế, già cả hoặc bịnh hoan sức yếu làm việc nhẹ như trồng rau, đập tre, chẻ tre và đan lác .

Tội nghiệp tù đã ăn đói mà hai người phải vác một thân cây bồ đề rất nặng. Có vài người bị cụp xương sống tàn phế đến bây giờ như anh Trung tá Khoa bạn của tôi đang sống tại Bắc Cali. Nhưng khổ nỗi là đói không dám than, đau không cũng dám rên siết sợ bọn cộng sản cho là phản động.


“ Nói đến đây tôi liền nhớ tới cái chết tức tửi của cháu Paul gọi tôi bằng cậu ruột. Cháu Paul là Phân chi khu trương tại quận Phù Cát của Thiếu tá Phương TQLC. Cháu bị bắt ngay sau ngày 30-4-1975 và bị giam tại các trai tù cải tạo vùng đèo an khê. Cháu bị đánh bằng báng súng AK 47 nên bị học máu chết ngay tại chỗ lao động vì cải lịnh của tên bộ độ cộng sản để cứu người bạn bị té xỉu trên đường về trại vì đói và kiệt sức. Tên cộng sản buộc em tù té xỉu phải tự khắc phục và vác tre tiếp, đây là danh từ của bọn cộng sản. Cháu Paul cải lời tên cộng sản và vác thay cho bạn mà ra nong nỗi . Mẹ của cháu Paul là bà Hương cựu Hiệu trưởng trường Nữ Trung học Lê Văn Duyệt trước năm 1975. Điều nầy làm tôi ân hận suốt đời vì ngại mang tiếng là con ông cháu cha nên không xin cháu Paul về quận của tôi sớm hơn. Và hơn nữa, mẹ của cháu Paul đã nuôi tôi ăn học từ khi Mẹ của chúng tôi mất sớm từ lúc tôi chưa lên 5 tuổi. Thôi, cũng là số kiếp của cháu tôi “.
Tết trong tù lạnh và buồn não nề.


Trong thời gian chưa được gia đình tiếp tế, chúng tôi rất mong những ngày Tết và những ngày lễ của ông cha Cộng sản chúng nó để trong ba ngày Tết được ăn một chén cơm đầy không độn bắp cứng như đá hay khoai lang phơi khô. và tù được ăn một miếng thịt trâu bằng hai ngón tay chéo. Một con trâu cho cả trại và Ban chỉ huy trại được chia làm 3 ngày. Ngày đầu ăn thịt, ngày thứ hai ăn canh rau nấu với xương, ngày thứ ba ăn da trâu kho nước mắm. Da trâu kho nhớt nhớt và kẹo lại giống như a dao trong miền Nam pha với vôi sơn tường nhà cho dính. Tội nhiệp những người không có răng cứ nuốt đại vào cho dở thèm. Nhưng những món ngon là phải để dành cho bon bộ đội.

“ Tôi cũng còn nhớ nơi trại tôi có Trung tá Tuấn Thiết Giáp, Chỉ huy trưởng căn cứ Đồng Tâm tại Mỹ Tho do Mỹ giao lại. Trong những lúc ra ngoài lao động ông Tuấn có quen được một gia đình mà người cha là lính Pháp bị đày đi kinh tế mới Yên Bái sau năm 1945 làm ruộng rẫy gần trại. Ngày mùng 2 Tết năm 1978 vài tên bộ đội của trại thấy ông Tuấn vác đòn bánh Chưng trên đường về chận lại hỏi và dẫn về trại điều tra mới lòi ra sự việc là gia đình của ông đã lén lút gởi tiền và vàng ra Yên Bái tiếp tế cho ông Tuấn. Trung tá Tuấn bị nhốt cả tháng trời và bị dánh đập kêu trời ầm ĩ trong hầm. Nhưng khi được thả ra chúng tôi nhìn ông còn thất thần và không dám nói một lời là bị chúng đánh dã man tàn bạo đến đổi phần hạ bộ của ông bị sưng to như cái tô. Việc nầy anh Trung tá Lê Bá Bình TQLC tại San José còn nhớ rõ “.

Có một bà vợ của tù cải tạo nơi trại khác được giấy phép thăm chồng ngày mùng 2 Têt. Bà gặp Thiếu tá vang cùng trại với tôi đang căn bò trên triền đồi gần đường lộ đất và hỏi thăm rằng : Chú ơi ! chú có biết trại nhốt tù cải tạo số 5 ở đâu không ? Mấy anh bộ đội chỉ lòng vòng tôi đi cả ngày nay khổ quá ! Thiếu tá Vang trả lời : bà hãy đi vào 2 cây số nữa tháy mấy anh bộ đội đi lai vảng hỏi họ sẽ chỉ cho bà, tôi cũng là tù cải tạo của trại 1 gần đây. Bà ấy nhìn thây hình dáng ốm rồm, gương mặt xanh xao hốc hác bà liền xúc động liền ngã quỵ. Sau vài phút bà tỉnh dậy rồi hai người vắn tắt trao đổi tin tức. Bà dược biết ông nầy là Thiếu tá quận trưởng còn chồng bà cũng là quận trưởng cấp Trung tá. Bà thương cảm cho ông Vang một ổ bánh mì, một ít thịt kho khô và vài mươi dồng bạc tiền mới . Ông Vang ăn ngay nủa ổ bánh và dấu thịt kho va tiền vào bìa rừng cẫn thận để dành ăn 3 này Tết. Vụ nầy chỉ có tôi biết vì ông Vang là baan5 học của em vợ tôi và biết vợ chồng tôi rất nhiều. Ông Vang nhìn ra tôi nhờ tấm hình chụp gia đình của vợ tôi gởi ra. Anh em ngủ đối diện đã lâu ngày mà chẳng ai nhận ai.

Tôi còn nhớ mãi ngày mùng một Tết Thiếu tá Nguyễn Nghiêm Trưởng phòng An Ninh của Tiểu Khu BH có đến dãy nhà tôi ở để chúc Tết tôi. Ông đã nói rằng năm mới em chúc anh được nhiều sức khỏe để học tập tốt và lao động tốt để Cách mạng khoan hồng cho anh về sớm với gia đình. Câu nói nầy luôn luôn ở đầu môi chót lưỡi của bọn quản giáo, tôi chán ghét vô cùng nhưng phải nói y rạp khi anh em bạn cùng đơn vị thỉnh thoảng gặp nhau hay là viết thơ về thăm vợ con và vợ con cũng bấy nhiêu câu dặn dò đó. Anh em chỉ nói lén chưỡi bọn cộng sản cho đở tức tối nơi vắng người.

Một sự việc làm cho tôi không cầm được nước mắt khi tôi lấy gói kẹo ra mời ông Nghiêm dùng gọi là đãi khách ba ngày Tết. Ông Nghiêm nói rằng em không ăn đâu, anh nên để dành ăn cho đở đói vì em cũng có phần như anh vậy.

Mỗi tù thỉnh thoảng đưọc phát cho một nắm thuốc lào, nếu ai không hút thuốc thì bọn chúng cho 10 viên kẹo nhỏ, chỉ nghe mùi đường tán chứ chẳng có mùi vị gì mà trong Nam minh gọi là kẹo Local., Nhưng bọn cộng sản khen là kẹo của XHCN ngon đáo để.

Khi Tết ban nhà bếp gói cho mỗi người tù một cái bánh chưng bằng cái bánh Trung Thu, không thịt, không mỡ chỉ có dầu mỡ trộn vào nếp. Một số anh em chia ra làm bốn để ăn mấy ngày Tết cho dở thèm. Tù cộng sản ăn Tết như thế đấy !

Tù buồn cảnh có vui bao giờ ?
Thật ra cái lạnh nơi xứ mình đâu bằng tiết lạnh bên xứ nầy, nhưng vì hoàn cảnh của tù cải tạo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm và phải làm lao động khổ sai, nơi ở lại là những dảy nhà mái tranh, vách làm bằng những tấm phên đang bằng tre không kín đáo, nên mùa đông trong các trại tù ở vùng núi rừng ngoài Yên Bái thật là hãi hùng đối với anh em tù chúng tôi

Chung quanh trại của chúng tôi là núi non trùng trùng điệp điệp với nhiều cây rừng một màu xanh biếc. Lúc mùa đông các dảy núi thường bị mây mù hay sương mờ che phủ nhìn thật là buồn ảm đạm. Dưới chân đồi là con suối, nước chảy quanh năm là nơi anh em tù chúng tôi lấy nước uống và nấu ăn, tắm rửa và giặt giủ. Vào những đêm sáng trăng, dòng nước suối chiếu lung linh đẹp lắm nhưng buồn, vì tù buồn thì cảnh cũng buồn, tù buồn cảnh có vui bao giờ !


Đêm nay trăng chiếu sáng ngời
Mình ta thơ thẩn giữa đồi ngắm trăng
Suối con lấp lánh trăng vàng
Nửa in bóng nước, nửa kia lững lờ
Hồn tôi nửa tỉnh nửa mơ
Lòng buồn tê tái nhớ về đất Nam .
Minh-Châu


Mùa đông lạnh lẽo mà anh em tù chỉ được bọn bộ đội cộng sản phát thêm cho một cái mền đỏ lói của Trung cộng nó mỏng te. Đêm đêm gió lạnh cắt da thổi xuyên qua vách tre và mái tranh, nên đêm ngủ anh em tù trùm mền từ đầu đến chân và nằm hai hàng đỏ lòm trên hai sạp tre đối diện nhau, được soi sáng bởi ánh lửa củi rừng chiếu mập mờ, trông giống như hai hàng thây ma trông cũng dễ sợ lắm và buồn não nề !. Khổ nỗi là chúng tôi phải nằm im không dám cựa quậy, vì mỗi lần cựa quậy là hơi lạnh lọt vào lạnh thấu xương.

Mỗi tuần chúng tôi chỉ dám tắm suối có một lần trưa ngày chủ nhựt nếu nắng ráo và nếu được nghỉ lao động. Nhiều người không có can đảm tắm vì rất sợ cái lạnh của nước suối không khác chi nước đá lạnh. Nằm gần bên tôi có người bạn là Trung tá BĐQ, ông ấy sợ lạnh lắm. Ông ấy đã qua đời sau khi được về với gia đình, vì không muốn gợi nỗi buồn của người quá cố nên tôi không tiện nêu tên ông ấy ra. Suốt mấy tháng mùa Đông ông không bao giờ tắm, ông luôn luôn mặc sáu lớp quần áo mà không bao giờ dám cởi tới lớp thứ ba từ trong người đếm ra, để giặc giủ. Quý vị hãy tưởng tượng mỗi ngày lao động nặng thì bao nhiêu mồ hôi thấm rút vào áo quần nó hôi đến cở nào? Nhưng ăn ngủ và sống chung nhau lâu ngày mình cũng quen cái mùi khó chịu đó đi. Chính mình cũng chẳng sạch sẽ gì lắm, chỉ ít hôi hơn thôi. Cho nên người ta hay nói ở dơ như tù là thế đó.
“ Khi vượt biển tới Mỹ một tháng tôi xin được việc làm cố vấn tỵ nạn thì được tin anh ấy đã dược thả về vì bịnh nặng. Vợ con tôi qua sau tôi một năm và bà xã may mắn cũng tìm được việc làm sau khi tới Mỹ vài tuần tại sở Y tế Monterey. Chúng tôi cố gắng gời $50 về giúp đở anh phần nào vì hai vợ chồng chúng tôi còn nghèo lắm và sáu con nhỏ còn đi học. Không bao lâu sau anh đã qua đời vì đứt mạch máu não “.

Trời đã lạnh mà lại đói tả tơi ! mỗi sáng trước khi lao động tù chỉ ăn 2/3 chén cháo lỏng như nước. Nửa giờ sau đi tiểu là chẳng còn gi, lại càng đói thêm. Bọn cộng sản để chúng tôi đói triền miên, đói đến đổi chỉ nhớ đến miếng ăn còn hơn nhớ vợ con thân yêu. Sau mấy năm đầu bọn cộng sản thấy tù chết nhiều quá mới cho thăm nuôi.

Lúc chúng tôi được đưa về thành Ông Năm Hóc Môn để làm thủ tục lần cuối cùng trước khi thả, những tù cấp Uý nhìn chúng tôi lắc đầu thương cảm vì chúng tôi chỉ còn da bọc xương. Trong khi mấy anh em rất khoẻ mạnh vì họ ăn đủ nhờ thăm nuôi và lao động nhẹ..

Mưa dầm Yên Bái.


Miền núi rừng có vẻ đẹp thiên nhiên và rất thơ mộng của miền sơn cước nếu trời trong mây tạnh và nhứt là vào những đêm trăng sáng. Nhưng mùa mưa phùn nơi miền núi rừng ngoài Yên Bái cũng rất dễ sợ, chẳng đẹp đẽ và thơ mộng như các nhà văn hay thi sĩ thường hay tả cảnh đẹp nên thơ của mưa phùn Đalat hay Pleiku mù sương đâu. Hạt mưa phùn ngoài ấy rất nhỏ phải nhìn qua rạng núi xanh mới thấy mưa rơi. Nhưng lao động ngoài trời vài giờ là nước thấm ướt cả áo quần. Trời mưa ban ngày, mưa cả ban đêm và mưa triền miên suốt tháng trời, gọi là mưa thúi đất vì đất phải nổi sình và lầy lội. Đêm về những tiếng ếch nhái và ểnh uơng cất tiếng kêu vang như tiếng ai khóc than và rên siết trong cảnh rừng âm u và tĩnh mịch làm cho người tù buồn thấu tâm can !.
Chân tôi đi khập khểnh nên thường hay bị té, mà mỗi lần té là phải thay đồ và giặc quần áo khổ lắm.



Rừng hoang cả tháng mưa dầm
Trại tù Yên Bái lặng trầm trong đêm
Suối reo róc rách êm đềm
Côn trùng rên rỉ càng thêm não nùng .

Minh-Châu

Có rất nhiều anh em đồng đội bị chết vì nhiều nguyên do như chịu không nổi cái lạnh, cái đói hoặc bịnh hoạn mà không có thuốc chửa trị. Có những bà vợ đi ngàn dậm ra Bắc tìm thăm chồng và khi ra tới nơi mới hay chồng đã chết vì bọn cộng sản không cho thông báo tin về cho gia đình. Các người tù bất hạnh đó đã bị chôn vùi trên những đồi hoang vu hiu quạnh. Tôi xin ghi vài dòng thơ của vợ tôi thuật lại câu chuyện rất thương tâm của một bà vợ ra thăm chồng ngoài đất Bắc. Khi ra đến trại bà mới được tin là chồng bà đã chết, bà chỉ còn thấy nấm mộ đất của chồng nằm trên triền núi heo hút lạnh câm, do anh em tù cải tạo chỉ báo.


Lẻ bóng
Xót thương ai đắp mộ chồng
Tóc xanh em cắt đắp mồ người yêu
Âm dương hai ngả anh ơi
Chôn anh đất Bắc, em về miền Nam
Ngày xưa lội khắp bốn vùng
Nhọc nhằn gian khổ, cũng về thăm con
Hy sinh giữ nước giữ bờ
Bây giờ lao lý, xương tan chốn nầy
Nghĩ suy thật quá đau lòng
Anh ơi giờ đã bỏ em thật rồi
Từ đây trở giấc canh khuya
Thèm hơi anh ướm, thiếu chăn tình nồng
Một mình một bóng lẻ loi
Lòng sầu tê tái, tuôn dòng lệ rơi
Bốn phương mưa gió não nề
Cốt hài phương Bắc, bóng hồn theo em
Hiển linh phò trợ mọi điều
Cho em vẹn giữ lời thề năm xưa
Rồi đây dầm dãi nắng mưa
Thay anh nuôi trẻ, không buồn cút côi
Lê la khắp chốn đó đây
Khác chi chim nhạn lẻ bầy kêu sương .

Tuyết Nga (Ba Nguyen Minh Chau )
Tôi không bao giờ quên một cảnh tượng buồn ãm đạm khi chứng kiến hình ảnh của anh em tù cải tạo với vẻ mặt trầm buồn đẩy xác chết của cố Trung tá Tôn, bạn của tôi và là cựu Phó trưởng phòng Nhì Quân đoàn III ở Biên Hoà. Thân xác ông Tôn được lịm vào một quan tài đóng bằng bốn tấm ván gỗ thô sơ. Anh em tù đẩy quan tài của ông Tôn trên một chiếc xe cải tiến, ( loại nhỏ hơn xe bò ) đi trên con đường dốc lúc chiều sẫm tối và chôn ông trên triền núi khi trời đang lất phất mưa. Cố Trung tá Tôn bị chết tức tưởi sau khi ông bị nhốt vào hầm tối vài ngày vì ông đã trốn trại mấy hôm thì bị nhân dân du kích của cộng sản bắt ông lại. Tôi nghĩ là ông bị bọn bộ đội cộng sản man rợ, ác ôn siết cổ chết rồi lên tiếng là ông Tôn thắt cổ tự sát, vì cái hầm tối mà chúng nhốt tù nhỏ như một cái huyệt đào sâu trên triền đồi. Tù chỉ có bò vào rồi năm chứ ngồi cũng đựợc làm sao mà dễ dàng dùng dây treo cổ được.

Những hơi thuốc lo sưỡi ấm lòng tù cải tạo.
Tội nghiệp cho những ông tù cao niên, họ ngủ rất ít vì lạnh quá không ngủ được. Giữa đêm khuya các ông thường hay ngồi bên cạnh đóng củi lửa đỏ cháy bập bùng giữa hai hàng sạp tre để sưởi ấm cho tù. Nhưng có thấm vào đâu vì anh em tù ngủ trong những dảy nhà tranh không kín đáo đối với cái lạnh và gió buốt của vùng núi cao suốt đêm thổi lòn qua khe lá. Tôi còn nhớ mãi và sẽ không bao giờ quên được hình dáng của cựu Trung tá Đ…. và vài ông nữa, tuổi bằng cha chú của chúng tôi lúc bấy giờ. Mình các ông quấn mền, đầu trùm khăn và mặt mày che kín mích chỉ còn thấy lộ đôi mắt sâu hỏm để nhìn thấy, còn chừa ra lổ mũi để thở và đôi môi tím ngắt lâu lâu hít vài hơi thuốc lào cho đở lạnh. Mỗi lần tôi thức dậy vì cần ra ngoài cho vấn đề cá nhân, tôi trông thấy hình dáng của mấy ông thật là ưu sầu . Nếu tôi là hoạ sĩ tôi sẽ vẽ lại một bức tranh bất hủ của cái cảnh mờ mờ ảo ảo giữa đêm khuya với những hình dáng gầy đét xanh xao thật đáng thương của cảnh tù Yên Bái.


Ngồi bên ánh lửa bập bùng
Lòng tù xao xuyến nhớ con, vợ hiền !
Dưới đồi suối chảy triền miên ,
Đêm nay mưa nhẹ, gió hiu hắt buồn !
Gío đưa những giọt mưa tuôn ,
Như dòng nước mắt khóc tù xót xa !
Trăng đầy trăng khuyết trăng tà !
Còn bao lâu nữa về nhà vợ con?

Minh-Châu

Nghe đọc báo hoặc kiểm điểm công tác trong ngày.

Sau buổi cơm chiều mấy anh tù có nhiệm vụ làm trưởng khối phải lên văn phòng trại gặp tên bộ đội quản giáo của khối để nhận lịnh hay nghe lời kiểm điểm và về nói lại cho tù nghe rồi đọc báo. Đây là lúc mà tôi chán nhứt vì báo của chúng nó chẳng có gì để đáng nghe. Cái gì cũng tốt, nhân dân lao động tốt, sản xuất của cả nước luôn luôn vượt chỉ tiêu về mọi mặt mà dân miền Bắc vẫn đói rách triền miên nói chi đến tù cải tạo. Có đôi khi mệt mỏi và buồn ngủ quá tôi ngồi trên sạp tre, ngủ mê đến ngái to quá. Anh Trung tá Bùi Văn Huấn BĐQ hay đánh thức tôi dậy và nói mấy ngái to quá tụi nó báo cáo là mầy chết. Anh Huấn là anh ruột của BS Bùi Văn Rậu. Anh Rậu là y sĩ của TQLC lúc xưa và hai anh em đang sống tại San José. Anh Rậu còn hành nghề lại và cũng thường có mặt trong các lần ĐH TQLC.

Đôi lời với các bạn tù Yên Bái.

Sau khi chúng ta đã rời trại tù miền Bắc, những ai vì già yếu bịnh tật được thả sớm hơn, rồi kẻ vượt biên, người thì chờ đi diện HO hay đoàn tụ. Bây giờ chúng ta sống rải rác khắp bốn phương trời và lo làm việc tạo cuộc sống mới nên rất ít khi được gặp lại, một số còn sức khoẻ gia nhập vào các hội đoàn hoạt động trong cộng đồng chống cộng hoặc cứu trợ anh em thương phế binh bên nhà và tham gia nhiều công việc thiện nguyện khác vv…Thỉnh thoảng nghe tin buồn là người nầy đã ra đi một cách đột ngột vì lý do bịnh ngặt nghèo, người thì mắc phải bịnh không thể cứu chửa và nằm nhà hoặc nơi viện dưởng lão để chờ chết. Toi dang viet doan hoi ky nay thi duoc tin buon do chi Chieu vo cua Trung ta Le Quang Chieu vua ra di vi binh gia yeu. Ong Chieu o cung chung trai va lon hon toi 10 tuoi.
Con một số trở thành phế nhân và cố lê lết quảng đời còn lại nơi xứ người buồn thật là buồn !.

Nhân mùa Đông đến trời đang mưa lạnh và buồn lắm, tôi vừa viết xong thêm vài trang hồi ký và xin chia sẻ cùng anh em chiến hữu và quý vị vài kỷ niệm hãi hùng trong các trại tù nơi rừng thiên nước độc của miền núi hoang vu Yên Bái, Bắc Việt. Tôi xin có đôi lời thăm hỏi những bạn tù cùng chung cảnh ngộ còn đang sống cuộc đời tỵ nạn khắp nơi và thân mến chúc nhiều sức khoẻ để vui hưởng với con cháu trong những chuỗi ngày còn lai.

Tôi xin nghiêng mình tưởng niệm những người bạn tù đã bỏ thân nơi đất Bắc. Không có gì khổ và nhục cho bằng đời sống tù với bọn cộng sản. Có câu : Nhứt nhựt tại tù bằng thiên thu tại ngoại, nhưng tôi nghĩ một ngày tù với cộng sản bằng trăm cái thiên thu !
Vài lời kết luận.

Sau cuộc chiến mà dồng minh đã tháo chạy và bỏ lại một miền Nam đau khổ và chúng tôi, những cựu quân nhân và công chức của chế độ cũ bị đày đoạ trong các trại tù khổ sai, mất cả nhân quyền của con người.

Các vị cựu Lãnh đạo của miền Nam, các Chỉ huy Cao cấp trong Quân đội của chúng tôi đã bỏ các cấp thuộc quyền đang chiến đấu chống trả bọn cộng sản khắp nơi thì các ông đã chuẫn bị trước vài tháng hoặc vai tuần để di tản ra nước ngoài trước.

Và có lẽ vì bận lo ổn định cuộc sống mới cho gia đình nơi xứ người nên không có thì giờ mà nghĩ đến việc cứu sống sống sinh mạng anh em trong tù .

Tôi không dám trách ai, nhưng đây là sự phũ phàng của những đồng còn ở lại, nhứt là tù cải tạo.
Nước Mỹ đồng minh và cả thế giới đều bỏ mặc hay quên lãng chúng tôi ?, mặc tình cho bọn cộng sản tha hồ đày đoạ.

Chúng tôi đã từng ngày mong ngóng và lắng nghe những tiếng nói của các vị đã bỏ nước đi trước và thế giới bên ngoài với lương tri nhân loại sẽ binh vực và cứu giúp chúng tôi. Nhưng niềm mong đợi của chúng tôi chỉ là sự tuyệt vọng.
\
Tôi tưởng chừng như Việt Nam lúc bấy giờ bị bức màn sắt ly cách với thế giới bên ngoài. Tha hồ cho bọn cộng sản là kẻ chiến thắng mặc tình thao túng.
Tôi nghĩ rằng nếu thế cờ chính trị quốc tế đảo ngược, miền Nam thắng cuộc thì miền Bắc sẽ không có những trại tù dã man như thế nầy. Bọn Cộng sản cũng là con người nhưng lòng dạ của chúng thật dã man còn hơn loài súc vật .

Tôi xin tặng úy vị một bài thơ đơn giản diễn tả nỗi lòng u uất của của người sống kiếp người lưu vong.




U Hoài

Ta sẽ về đập quân thù tan vỡ
Từ khi chúng vào phá nước tan tành
Đồng bào khốn khổ bởi lũ gian manh
Nước nhà hỗn loạn như con bảo vũ .

Nước mắt quê hương như dòng nước lũ
“ Anh hùng lỡ vận tuẩn tiết máu đào “
Chết vinh hơn sống nhục đấng anh hào
Giang sơn gấm vóc ngàn năm tang điếu .

Ta muốn thét lên muôn ngàn âm điệu
Vang tận trời cao rung cảm thiết tha
Cứu khổ trần gian non nước thái hoà
Cho dân Việt đón mừng mùa Xuân mới .

Đã xa quê lâu rồi ta vẫn đợi
Ngày trở về ca hát giữa quê hương
Khúc ca khãi hoàn chan chứa tình thương
Và ta bỏ nắm tro tàn nơi đó ?

Bao nhiêu năm ta thở dài trăn trở
Xe lăn mỏi mòn sức lực tàn phai
Nỗi buồn nhớ nhà khắc khoải u hoài
Phải nhận đất nầy làm nơi huyệt mộ !?

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien - Quận Dĩ An




Chiến Hữu Nguyẽn Minh Châu

Thursday, January 14, 2010

X-Mas 2009
***
Silent tear


Khi Tôi Chết

Khi chết tâm tôi hết ưu phiền
Xác không còn đau đớn triền miên
Từ nay tôi xa cách cõi đời !
Vào cõi vô cùng được bình yên .

Khi chết xin một điều mong ước
Được Quốc kỳ phủ ấm thân tôi
Vì tôi đã bỏ nhiều xương máu
Dành tự do dân chủ cho quê tôi . .

Khi chết xin đám tang lặng lẽ
Không ồn ào tiếng cầu, kinh kệ
Chẳng ích chi khi người đã chết
Chỉ là cát bụi tôi phải về .

Khi chết bỏ lại các con mến yêu
Cùng các cháu tôi thương thật nhiều !
Khi chết xin thêm điều mong ước
Cho tôi nằm bên vợ thương yêu .

Nguyễn Minh Châu - T Đ3 Soibien – cựu QT Dĩ An

Saturday, January 9, 2010

ĐÊM NGUYỆN CẦU


Đêm nguyện cầu - Lê Minh Bằng - trình bày : Elvis Phương
****

Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối
Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài
Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu.
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu
Bâng khuâng nghe súng vang trong sa mù
Buồn gục đầu nghẹn ngào nghe non nước tôi trăm ngàn ưu sầu

Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này
Nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài.
Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn.
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền.
Vì đất nước đang còn ưu phiền.
Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên.

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu.
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu
Quê hương non nước tôi ai gây hận thù tội tình
Nhà Việt Nam yêu dấu ơi bao giờ thanh bình?

Monday, January 4, 2010



Nổi lòng thương binh


Nỗi Lòng Thương Binh
( Mến tặng những anh hùng thương binh QLVNCH )

Cuộc chiến tàn ba mươi năm lẻ
Có ai còn nghĩ đến thương binh ?
Kẻ mất hai chân ngồi lê lết
Trên đường vắng vẻ tướng dị hình .

Giữa phố phường lặng lẽ buồn tênh
Sáng bươi đống rác tìm bao bị
Lượm chiếc lon nhôm vỏ đạn đồng
Đêm về xó góc nằm yên nghỉ .

Người chống nạn âm thầm khập khểnh
Lang thang từ bến cảng bến xe
Gượng cưởi mời khách mua vé số
Đêm về đường phố ngủ bên hè .

Ôi ! xưa chinh chiến tay ầm súng
Nay thanh bình mất cả tay chân
Chân tay bỏ lại ngoài trận tuyến
Để lại vợ con tấm thân tàn !

Ngày xưa vì nước vợ nuôi con
Nay thanh bình vợ phải nuôi chồng
Con thơ nheo nhóc theo năm tháng
Nam nhi chi chí thật mủi lòng ?

Hỏi đời có thấu cho hoàn cảnh
Thua…thắng phế binh cũng thiệt thòi
Hởi ai may nhất đời trần thế
Thấu hiểu chiến binh với thân tàn ? !

Nguyễn Minh Châu TĐ3 Soibien